Vậy là đã một tháng từ vụ cháy phòng ngủ, đến nay đã được ngăn nắp rồi. Tôi đã từng cảm ơn sự cố này đã giúp tôi nhận ra được quá nhiều giá trị. Bình tĩnh! nói thôi mà, cũng chưa nghĩ mình làm được điều này, đến khi chạm đến vấn đề.... ôi ! tôi thật tuyệt vời. Không phải tự sướng bản thân mà cái cảm giác bước ra khỏi nguy hiểm, cái cảm giác chiến thắng nó hạnh phúc lắm.
Cái vụ dọn nhà thì như công trình thế kỷ. Vì là phòng ngủ nên chẳng thể nhờ vả bất cứ dịch vụ nào. Thui thủi 1 mình, sáng sáng cho con đi học xong, lao đầu vào dọn dọn , xếp xếp...thỉnh thoảng nhặt ra đâu ra mấy mẩu giấy từ xưa lắc, đọc đọc, ngẫm ngẫm, rồi nhớ lại, rồi cười. Ôi được quay trở lại chuyện ngày xửa ngày xưa quá nhiều.
Cũng nhân cái vụ dọn nhà này, đụng đến mấy em đồ chơi Lego cũng lại phải rửa chúng. Nói đến đồ chơi lắp ghép Lego, thật sự quá tuyệt vời. Ngày trước, khi chưa làm Lego, mình nghĩ đơn giản cũng chỉ là đồ chơi lắp ghép chứ có gì khác đâu, đến lúc bắt tay vào Lego mới thấy, khác hoàn toàn nha. Nào là sản phẩm an toàn tuyệt đối, sản phẩm phát huy trí sáng tạo, và sản phẩm đồ chơi được đào tạo và tổ chức bài bản. Có những lần rảnh rồi, tôi ngồi vào bàn Lego lắp lắp, ghép ghép, mới thấy hết sự sáng tạo của Lego. Các đồ chơi khác, mảnh ghép có thể không khớp nhau làm người chơi bị mất hứng, mau chán. Với Lego từ màu sắc đến các viên gạch rất chuẩn. Tôi được thỏa sức sáng tạo cả một thế giới mơ ước. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, tôi say sưa mò mẩm với Lego. Và tôi đã yêu nó. Tôi yêu quý từng viên gạch Lego lắm và sẵn sàng cho ước mơ của mình và các con được bay xa. Tôi đầu tư đến 30kg gạch Lego chứ đâu có ít, lại thêm cái bàn lắp ghép và cả thảm chơi nữa. Sẵn đây xin chia sẻ chút kinh nghiệm, đối với đồ chơi trẻ em, đặc biệt là đồ dùng của các em nhỏ, tuyệt đối không sử dụng bất kỳ chất tẩy rửa nào. Chỉ cần rửa với nước lạnh bình thường rồi phơi khô. Với các em nhỏ, chuyên gia cho đồ chơi vào miệng, nên không khỏi các nhiễm độc từ chất tẩy rửa.
Trở lại với câu chuyện dọn nhà, tôi chợt giật mình sau bao nhiêu năm ấy mà cứ giữ nguyên hiện trạng. Cứ nhủ lòng, muốn quên, muốn thay đổi nhưng bên trong đó chẳng làm động tác nào để thay đổi cả. Ngỡ ngàng
Thôi thì: " đừng ngồi đó và đếm những gì đã mất, hãy quý trọng những gì bạn có và lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được. Bởi quá khứ không bao giờ quay trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho mất mát ở hiện tại".
Tôi tin, tôi làm được!
Mai Chi
Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015
Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015
Ba của con!
Khuya qua, đã rất lâu con lại bị đau bao tử, trong cơn đau hành hạ, con lại nhớ về ba, về căn bệnh đau bao tử thời trai trẻ của ba, về cơn đau những ngày cuối đời ba đã trải.
Được sinh ra và là con của ba - con thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc từng khoảnh khắc đã đến của cuộc đời con khi có ba.
Không dịu dàng như mẹ, ba luôn dạy con theo cách riêng của ba. Đối với con, ba vĩ đại lắm, ba cái gì cũng biết và ba của con: đẹp trai nhất nhà. Ngày nhỏ, ba dạy con bằng kỷ luật quân đội - kỷ luật thép. Nào là việc sắp xếp đồ vật trong nhà đến đồ dùng cá nhân 1 cách ngăn nắp, khoa học. Và cũng đã nhiều lần, khi đi học về đã thấy bàn học, sách vở... ở ngoài đường. Không cần nói nhiều, ba hành động vậy đó. Cũng chẳng phải thông báo hôm nay hay ngày mai ba kiểm tra góc học tập. Vậy nên, lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng mọi lúc để ba kiểm tra. Rồi nữa, quân lệnh như sơn, tụi con 1, 2 răm rắp nghe và làm theo. Loạng quạng đã bị đá đít như chơi.
Hồi đó ba làm bên kỹ thuật điện, ngày nghỉ học được ba chở đến chỗ làm, quanh phòng thí nghiệm đến kho vật tư ở đâu cũng là nơi để con khám phá. Hạnh phúc khi có ba làm kỹ thuật, ba cũng sáng chế ra nhiều thứ, đến dây cột tóc của con cũng là toàn dây điện đủ màu sắc, yêu lắm ba ơi.
Vẫn hình dáng người cha lúc nào cũng nghiêm khắc với con cái, nhưng tuổi thơ con đầy đủ lắm nhờ cha. Cha có thể nhịn ăn, nhịn mặc hoặc thức suốt đêm để làm việc, để kiếm tiền để cho con những gì tốt nhất. Con may mắn được đồng hành cùng công việc của ba, từ việc ra công trình, chỉ cần nói chuyện luyên thuyên cho ba đỡ buồn hay việc ba sai lấy cái này cái kia. Cái cảm giác hạnh phúc lấy đúng món đồ ba cần, con vẫn nhớ như in. Có những lần chứng kiến ba đứt tay chảy máu, tim con cũng thắt lại, có lẽ máu đỗ để cho con có cuộc sống tốt hơn hiện tại, hôm nay sẽ phải tốt hơn ngày hôm qua.
Tự hào về ba, về những phát minh của ba, không phải để cho ai chứng nhận mà chỉ mong cho các con ba, gia đình ba an toàn hơn, khỏe hơn. Nhớ ngày nhỏ, hồi còn nấu ăn bằng bếp dầu, ba sợ con đụng lửa nguy hiểm, ba đã làm cho con có bật lửa bằng điện nho nhỏ. Ngày xây nhà, không có tiền để mua ống nước, mẹ và tụi con là những người đi nhặt nhạnh từng lon bia về để ba cắt và nối thành ống nước. Cũng vui vì đường ống nước nhà mình chẳng giống ai và quan trọng là nó chẳng rỉ réc. Phải công nhận trong cái khó, ló đủ cái khôn. Ngày em con bị bệnh gan, bệnh viện trả về, chứng kiến ba mẹ đạp xe không nổi. Không đành lòng buông xuôi, ba bắt tay nghiên cứu về thuốc nam. Đông, tây , nam , bắc đủ các loại, cứ về gan là được, vậy đó em con hết bệnh mà chẳng biết đến công thức nào. Nhờ nghiên cứu thuốc nam, ba làm thuốc ho, tụi con cứ giả đò ho để được ăn, ngon lắm , giống xí muội thời nay.
Thời trẻ trâu, đi học cũng đánh nhau với bạn, bị phụ huynh bạn đến nhà mắng vốn, ba rất công bằng, cho tụi nó đánh nhau trước mặt người lớn luôn, có thắng thua, không khóc, không méc.
Nhớ có lần ba đi nhậu về, rất say. Ba đã nghĩ mình sẽ chết và trăn trối. Ba có bao nhiêu tiền, để lại vợ bao nhiêu, con Chi bao nhiêu, Ly bao nhiêu. Còn tài sản: nào cái catset, cái máy may, cái máy tính tay ba chia cả, rạch ròi. Lúc đó, Mẹ thì cứ càu nhàu, con thì khóc hu hu như ba sắp chết vậy, chỉ có Ly là ung dung nhất, nó nhận tiền thừa kế rồi chạy ra hàng mua đồ ăn luôn.
Cách đây 12 năm, cũng là lúc con đã khóc, khóc như muốn vỡ tan mọi thứ. Điểm tựa, cho cả gia đình sẽ phải từ giã cõi đời này vì căn bệnh quái ác: ung thư. Con đã cố gắng để ba được hạnh phúc trong những ngày cuối đời. Đình Đình ơi, con có biết, ông ngoại đã cố từng ngày chống chọi với bệnh tật với mong muốn nhìn thấy con đó.
Căn bệnh ung thư phần lớn là do thói quen ăn uống. Vì thương ba, nên mẹ thường chiều theo sở thích của ba. Cứ mỗi bữa ăn là 1 ly rượu cuốc lủi. Ba cứ tấm tắc: nước khoáng cay cay 1 phần tất yếu của cuộc sống. Và tấm gương sáng chói, là ba đã lên bàn thờ quá sớm bởi bệnh ung thư gan. Để lại gia đình nhiều tiếc nuối. Con trở nên mồ côi. Không cha, lúc khó khăn con chẳng có điểm tựa. Những bài toán cuộc sống không có cha để giải cùng. Con phải tự đứng lên, bằng những kiến thức ba đã dạy. Có thể không tốt, có thể vấp ngã vì con đã không còn cha. Thế nên, con cũng mong những người cha trên trái đất này, cho dù địa vị xã hội đến đâu hay chạm đáy cuộc sống này, cha vẫn luôn là điểm tựa, là trụ cột của gia đình, và luôn vĩ đại trong mắt con cái. Hãy sống cho cả gia đình mà hãy từ bỏ những thói quen gây hại. Và với những đứa con đang có cha, hãy quyết liệt hơn để bảo vệ gia đình, bảo vệ những người thân yêu nhất.
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày giỗ ba. 11 năm rồi. Con đã biết quen dần với cuộc sống không có ba, đã biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Và ngày hôm này chắc chắn đã tốt hơn ngày hôm qua. Mỗi ngày trải qua với nhiều bài học, cảm ơn Tony buổi sáng đã đánh thức tôi và đâu đó đã tìm cho mình hướng đi
Khuya qua, đã rất lâu con lại bị đau bao tử, trong cơn đau hành hạ, con lại nhớ về ba, về căn bệnh đau bao tử thời trai trẻ của ba, về cơn đau những ngày cuối đời ba đã trải.
Được sinh ra và là con của ba - con thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc từng khoảnh khắc đã đến của cuộc đời con khi có ba.
Không dịu dàng như mẹ, ba luôn dạy con theo cách riêng của ba. Đối với con, ba vĩ đại lắm, ba cái gì cũng biết và ba của con: đẹp trai nhất nhà. Ngày nhỏ, ba dạy con bằng kỷ luật quân đội - kỷ luật thép. Nào là việc sắp xếp đồ vật trong nhà đến đồ dùng cá nhân 1 cách ngăn nắp, khoa học. Và cũng đã nhiều lần, khi đi học về đã thấy bàn học, sách vở... ở ngoài đường. Không cần nói nhiều, ba hành động vậy đó. Cũng chẳng phải thông báo hôm nay hay ngày mai ba kiểm tra góc học tập. Vậy nên, lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng mọi lúc để ba kiểm tra. Rồi nữa, quân lệnh như sơn, tụi con 1, 2 răm rắp nghe và làm theo. Loạng quạng đã bị đá đít như chơi.
Hồi đó ba làm bên kỹ thuật điện, ngày nghỉ học được ba chở đến chỗ làm, quanh phòng thí nghiệm đến kho vật tư ở đâu cũng là nơi để con khám phá. Hạnh phúc khi có ba làm kỹ thuật, ba cũng sáng chế ra nhiều thứ, đến dây cột tóc của con cũng là toàn dây điện đủ màu sắc, yêu lắm ba ơi.
Vẫn hình dáng người cha lúc nào cũng nghiêm khắc với con cái, nhưng tuổi thơ con đầy đủ lắm nhờ cha. Cha có thể nhịn ăn, nhịn mặc hoặc thức suốt đêm để làm việc, để kiếm tiền để cho con những gì tốt nhất. Con may mắn được đồng hành cùng công việc của ba, từ việc ra công trình, chỉ cần nói chuyện luyên thuyên cho ba đỡ buồn hay việc ba sai lấy cái này cái kia. Cái cảm giác hạnh phúc lấy đúng món đồ ba cần, con vẫn nhớ như in. Có những lần chứng kiến ba đứt tay chảy máu, tim con cũng thắt lại, có lẽ máu đỗ để cho con có cuộc sống tốt hơn hiện tại, hôm nay sẽ phải tốt hơn ngày hôm qua.
Tự hào về ba, về những phát minh của ba, không phải để cho ai chứng nhận mà chỉ mong cho các con ba, gia đình ba an toàn hơn, khỏe hơn. Nhớ ngày nhỏ, hồi còn nấu ăn bằng bếp dầu, ba sợ con đụng lửa nguy hiểm, ba đã làm cho con có bật lửa bằng điện nho nhỏ. Ngày xây nhà, không có tiền để mua ống nước, mẹ và tụi con là những người đi nhặt nhạnh từng lon bia về để ba cắt và nối thành ống nước. Cũng vui vì đường ống nước nhà mình chẳng giống ai và quan trọng là nó chẳng rỉ réc. Phải công nhận trong cái khó, ló đủ cái khôn. Ngày em con bị bệnh gan, bệnh viện trả về, chứng kiến ba mẹ đạp xe không nổi. Không đành lòng buông xuôi, ba bắt tay nghiên cứu về thuốc nam. Đông, tây , nam , bắc đủ các loại, cứ về gan là được, vậy đó em con hết bệnh mà chẳng biết đến công thức nào. Nhờ nghiên cứu thuốc nam, ba làm thuốc ho, tụi con cứ giả đò ho để được ăn, ngon lắm , giống xí muội thời nay.
Thời trẻ trâu, đi học cũng đánh nhau với bạn, bị phụ huynh bạn đến nhà mắng vốn, ba rất công bằng, cho tụi nó đánh nhau trước mặt người lớn luôn, có thắng thua, không khóc, không méc.
Nhớ có lần ba đi nhậu về, rất say. Ba đã nghĩ mình sẽ chết và trăn trối. Ba có bao nhiêu tiền, để lại vợ bao nhiêu, con Chi bao nhiêu, Ly bao nhiêu. Còn tài sản: nào cái catset, cái máy may, cái máy tính tay ba chia cả, rạch ròi. Lúc đó, Mẹ thì cứ càu nhàu, con thì khóc hu hu như ba sắp chết vậy, chỉ có Ly là ung dung nhất, nó nhận tiền thừa kế rồi chạy ra hàng mua đồ ăn luôn.
Cách đây 12 năm, cũng là lúc con đã khóc, khóc như muốn vỡ tan mọi thứ. Điểm tựa, cho cả gia đình sẽ phải từ giã cõi đời này vì căn bệnh quái ác: ung thư. Con đã cố gắng để ba được hạnh phúc trong những ngày cuối đời. Đình Đình ơi, con có biết, ông ngoại đã cố từng ngày chống chọi với bệnh tật với mong muốn nhìn thấy con đó.
Căn bệnh ung thư phần lớn là do thói quen ăn uống. Vì thương ba, nên mẹ thường chiều theo sở thích của ba. Cứ mỗi bữa ăn là 1 ly rượu cuốc lủi. Ba cứ tấm tắc: nước khoáng cay cay 1 phần tất yếu của cuộc sống. Và tấm gương sáng chói, là ba đã lên bàn thờ quá sớm bởi bệnh ung thư gan. Để lại gia đình nhiều tiếc nuối. Con trở nên mồ côi. Không cha, lúc khó khăn con chẳng có điểm tựa. Những bài toán cuộc sống không có cha để giải cùng. Con phải tự đứng lên, bằng những kiến thức ba đã dạy. Có thể không tốt, có thể vấp ngã vì con đã không còn cha. Thế nên, con cũng mong những người cha trên trái đất này, cho dù địa vị xã hội đến đâu hay chạm đáy cuộc sống này, cha vẫn luôn là điểm tựa, là trụ cột của gia đình, và luôn vĩ đại trong mắt con cái. Hãy sống cho cả gia đình mà hãy từ bỏ những thói quen gây hại. Và với những đứa con đang có cha, hãy quyết liệt hơn để bảo vệ gia đình, bảo vệ những người thân yêu nhất.
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày giỗ ba. 11 năm rồi. Con đã biết quen dần với cuộc sống không có ba, đã biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Và ngày hôm này chắc chắn đã tốt hơn ngày hôm qua. Mỗi ngày trải qua với nhiều bài học, cảm ơn Tony buổi sáng đã đánh thức tôi và đâu đó đã tìm cho mình hướng đi
Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015
Hạnh phúc thật sự rất đơn giản,chỉ là nhìn thấy nụ cười của nhau, hay cái nắm tay, hay đơn giản là cái ôm hôn, hay vài câu nói bi bô của con
Cuộc sống vốn dĩ mọi người luôn đẩy mình vào lối mòn của mọi vấn đề phức tạp, để rồi khi ở trong cái vùng luẩn quẩn ấy mới nhận ra cái mình thật sự cần.
Trân trọng từng ngày từng giờ bên cạnh người thân yêu, cảm giác hạnh phúc, an toàn và được che chở
Với mỗi sóng gió đã xảy ra trong cuộc đời này, tôi muốn cảm ơn vì cho tôi hiểu được quá nhiều
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)